“KHI KHÔNG CÒN MUỐN LÀM TRUNG TÂM CỦA VŨ TRỤ”
“Bạn không phải là cái rốn của vũ trụ đâu” “Đừng lúc nào cũng muốn làm trung tâm của sự chú ý” Câu nói này nghe quen nhỉ. Hầu hết chúng mình đều nghĩ là “Đúng rồi. Mình không nên như vậy”
NHƯNG CHÚNG TA CÓ THỰC SỰ LÀM ĐƯỢC?
Cho nên nói thì dễ nhưng làm thì khó. Não của chúng mình vẫn luôn ghi nhớ những câu nói ở đầu bài nhưng đa phần nó chỉ được áp dụng khi chúng ta nhìn nhận về người khác. Chúng ta giỏi về chỉ ra lỗi sai của người khác nhưng lại như người mù khi đối diện với lỗi sai, nhu cầu được công nhận, tự thể hiện của chính mình.
Bản thân mình chính là một minh chứng sống cho điều đó. Lúc nhỏ, mình khá hiếu thắng và luôn mong muốn mọi người yêu quý mình. Nhu cầu này càng được củng cố bởi cơ chế “làm tốt - được công nhận, được khen - tự hào - nỗ lực làm tốt hơn… - “KIÊU NGẠO”.
Có thể có nhiều người vẫn giữ được sự khiêm tốn và kiềm chế được bản ngã nhưng mình thì không thể, sau những lời khen, sự công nhận là một cái tôi ngày càng lớn, càng kiêu ngạo. Nó khiến mình nghĩ rằng mình giỏi hơn một số bạn cùng trang lứa hoặc một số người. Và thay vì nhìn vào mặt tốt của người khác để học hỏi thì mình lại so sánh những khiếm khuyết của người khác với điểm tốt của chính mình. Tới một thời điểm mà sự kiêu ngạo khiến mình ngã một cú đủ đau, mình mới sực tỉnh ra.
Mình nỗ lực học cách khiêm tốn hơn, hạ cái bản ngã, cái tôi của mình xuống, nhìn bản thân và người khác dưới góc nhìn khách quan hơn.
CÁCH GIẢM BỚT MONG MUỐN ĐƯỢC LÀ TRUNG TÂM VŨ TRỤ?
Đơn giản là giảm bớt mong muốn được công nhận xuống.
Người khác khen mình, mình thật lòng cảm ơn nhưng cũng không để trong lòng quá lâu. Mình sẽ nhìn nhận lại chính mình liệu có thực sự tốt hơn chính mình của ngày hôm qua chút nào không?
Nếu người ta chê hoặc chỉ ra mình sai chỗ này, sai chỗ khác. Cho dù đúng dù sai, mình im lặng lắng nghe. Có thể mình sẽ buồn nhưng cũng chỉ vậy thôi. Nếu cái lỗi đó là điều mà mình thực sự mắc phải và cải thiện nó sẽ giúp mình tốt hơn thì mình còn rất cảm ơn người đó. Nếu lời nói không đúng hoặc đơn giản chỉ là vì ghét nên nói vậy thì mình cũng chỉ thoáng buồn và sau này ít tiếp xúc với họ hơn thôi. Vì dù sao thì nó cũng giúp mình lọc ra những người bạn đáng quý.
Nhìn mọi người và cả chính mình với cái nhìn tổng thể hơn. Cũng bởi vậy mà mình ít so sánh, tính toán hơn. Khi người khác làm mình buồn mình cũng không vì một lỗi lầm đó mà hoàn toàn phủ định họ. Mình sẽ gắng nhớ về những mặt tốt của họ. Do vậy, nó trở nên khách quan hơn.
Trên đây là trải nghiệm mà mình rút ra được, nếu bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng này thì hy vọng từ câu chuyện của mình, bạn sẽ nhìn thấy được điều gì đó có giá trị với bản thân và giúp bạn tốt hơn ngày hôm qua một chút.
—------------------------------------------
Vui lòng ghi rõ nguồn của bài viết khi trích dẫn.