HỌC TẬP HAY BẠN BÈ?
Có thể ngay khi đọc tiêu đề này, các bạn sẽ cảm thấy
“Con bé viết bài này có những suy nghĩ thật kỳ lạ?”
“Sao có thể đem bạn bè ra để so sánh với học tập?.”
Vâng. Chính bản thân mình cũng nhiều lần phán xét bản thân khi đứng trên điểm nhìn của người bên ngoài và nhìn lại về nhưng suy nghĩ của bản thân.
Để mình kể cho bạn nghe về một cô sinh viên với sự 3 không của cô ấy:
Không còn tham gia các hoạt động ngoại khóa
Không đi làm thêm
Không tham gia những cuộc thi
Chính 3 cái không ấy đã khiến cô ấy đặt nặng vấn đề học tập lên trên hết dù biết rằng, điểm số không phải thứ quyết định tất cả mà cái điều quan trọng hơn là kiến thức bạn học được, là những việc mà bạn có thể làm sau này.
Dù vẫn luôn nhắc nhở bản thân là thay vì để ý quá nhiều vào điểm số thì mình nên đặt trọng tâm vào việc tiếp thu kiến thức và vận dụng những kiến thức đó như thế nào vào thực tế nhưng trong tâm trí của một con bé từ nhỏ đến lớn vẫn luôn hừng hực ngọn lửa của cạnh tranh, của sự tranh đua thì việc không để tâm vào chuyển điểm số là rất khó khăn.
Nhưng mình vẫn đang cải thiện dần dần, từ việc chuyển hướng sự quan tâm đến điểm số sang việc để tâm tới lượng kiến thức mà mình có thể tiếp thu và bao nhiêu phần trăm trong số đó mình có thể chuyển hóa nó thành thực tế?
Nhưng nếu chỉ dừng ở đây thì đã chẳng có tiêu đề ở trên.
Thì chuyện là khi mình đổ dồn 100% sức mạnh vào việc học và nỗ lực để hấp thụ kiến thức, đồng thời, nâng cấp bản thân thành một phiên bản tốt hơn mỗi ngày thì cũng kéo theo việc mình ngày càng cảm thấy khoảng cách trong tình bạn.
Người sẽ luôn hướng về chỗ cao để nỗ lực đi tới, và khi chúng mình cảm thấy môi trường và những người mình đang tiếp xúc không còn phù hợp với bản thân. Chúng mình không còn chung chí hướng, không còn cảm giác rằng chúng mình sẽ đi cùng với nhau trên con đường sắp tới.
Nói như vậy không phải là bản thân mình giỏi hơn người hay mình chê bai bạn mình, chỉ là họ có những định hướng khác và mục tiêu của chúng mình không còn nhất trí.
Thời điểm đó, mình cảm thấy rất lo âu, buồn bực thậm chí là gắt gỏng vô cớ. Mình nhận ra mình đang ngày càng tự mãn, ngày càng trở nên khó tính hơn trước thái độ trong việc học của bạn bè, thâm tâm mình vẫn biết rằng họ vẫn đang nỗ lực, thái độ của họ cũng không khác so với trước đây.
Lúc đó mình nhận ra mình đang thay đổi và sự thay đổi đó xây lên những ảo tưởng về việc mình giỏi hơn người và đặt ra những câu hỏi hết sức vô lý như tại sao người ta không thể chú tâm học và đạt đến năng suất như mình?. Vâng. Nghe rất nực cười và khiến người ta bực mình khi nghe.
Nhưng thật may mắn trước khi chính mình biến thành một phiên bản mà trước đây mình cực kì ghét thì đã có người nhấn nút “stop” và khiến mình lắng đọng lại. Người chị mà mình quen biết đã nói một câu mà tới tận bây giờ mình vẫn luôn nhắc nhở bản thân.
“Tại sao em lại cho rằng mình đúng?”
“Và tại sao mọi người lại phải nghe em?”
“Thời điểm bây giờ có thể điểm số là một điều cực kỳ quan trọng với em nhưng liệu em có nghĩ tới, sau này, sau khi ra trường, trong những ngày cực kỳ stress với công việc, cực kỳ cô đơn thì một người bạn nó quan trọng đến nhường nào?"
"Em có thể chấp nhận những ngày cô đơn như vậy trong tương lai không?.”
Vâng. Câu nói đó đã khiến mình tỉnh lại rất nhiều.
“Tại sao mình lại tin rằng mình đã đúng?”
“Tại sao mình lại nghĩ rằng phương pháp mà mình đưa ra sẽ mang lại kết quả tốt nhất?”
“Mình có thể chấp nhận từ bỏ những người bạn này không?”
Câu trả lời là không. Mình vẫn rất quý họ.
“Liệu có phương thức nào khác không?”
Có chứ. 3 tháng sau thời điểm đó, mình vẫn còn ở trong nhóm đó, vẫn chơi và học tập với những người bạn đó. Nhưng, tất cả mọi người đều trở nên tích cực hơn trong học tập và chủ động hơn trong việc tiếp thu và chuyển hóa kiến thức thành những điều thực tế.
Vậy mình đã làm gì?
Tối hôm đó, mình đã tâm sự với bạn mình về những điều đó. Mình vừa khóc vừa tâm sự với bạn mình rằng mình hy vọng chúng mình vẫn là bạn nhưng mình cũng hy vọng chúng mình có thể tiến bộ nhanh hơn.
Và thế là tụi mình nói chuyện tới 1h sáng hôm sau. Hơn thế, mình còn cảm giác được chúng mình trở nên thân nhau hơn và hiểu nhau hơn rất nhiều.
Bạn mình bảo rằng: họ cũng đang nỗ lực hằng ngày và họ cũng để tâm tới việc học tập như mình thôi. Họ hy vọng rằng mình cũng suy nghĩ cho cả họ và cả mình, có thể đủ thông cảm và bao dung cho nhau, có thể bớt đi cái tôi của mỗi bên để lắng nghe trọn vẹn cả hai.
Câu chuyện ngày hôm nay cũng dài quá rồi nên mình xin phép kết thúc tại đây. Rất cảm ơn bạn đã đọc đến những dòng cuối cùng này và hẹn gặp các bạn vào những câu chuyện kế tiếp nhé.