Chuyển đến nội dung chính

Nỗi lòng của đứa con khi mẹ đã già

Con khóc không phải vì không bằng bạn bằng bè, con khóc vì chưa thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn…

Nỗi lòng của đứa con khi mẹ đã già

Có những đêm mình kìm nén không được mà bật khóc, khóc rất nhiều nhưng trong im lặng, dù cho khóc đến ướt cả gối sưng cả mắt, mình vẫn không cảm thấy khá lên chút nào. Cứ thế, mình cứ nằm lặng im suy nghĩ rồi lại bật khóc rồi lại tự xỉ vả bản thân rằng:
“Sao mày yếu đuối thế?”
“Sao mày lúc nào cũng chỉ biết khóc?”
“Sao đến thời điểm này rồi mà mày vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể gánh gồng những trách nhiệm và cho mẹ một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc?”
“Sao 20 tuổi rồi mà không thể kiếm được nhiều tiền mang về cho mẹ như người ta?”
“Sao người ta cùng tuổi với mày mà người ta làm được trong khi mày thì không?”
Rồi mình lại thức trắng đêm đó chỉ để khóc và suy nghĩ.
Vẫn biết rằng mỗi người có một tốc độ khác nhau để thành công và trong hàng tỷ người trên thế giới thì vẫn sẽ có những người thành công và những người bình thường. Mình nói như vậy không phải vì mình chê bai những người chọn một cuộc sống bình thường. Mình ngưỡng mộ tất cả những ai sống vui vẻ và hài lòng với cuộc đời mà họ đã chọn.
Nhưng chỉ là, mình quá khao khát để thành công, mình quá mong ngóng vào một thành công sớm hơn, mình ngóng trông vào một ngày mình có thể lo được cho mẹ mình, có thể không phải vì không có tiền mà áy náy, dằn vặt; có thể để mẹ mình đủ tự tin mà mua những thứ mẹ mình thích.
Mình vẫn rất rõ ràng mình vẫn đang tiến bộ nhưng hiển nhiên, tốc độ trưởng thành của mình chậm hơn nhiều so với tốc độ già đi của mẹ.
Con hy vọng con có thể nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng lớn khôn.
Con xin lỗi vì chưa thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.
----------------------------------------------------------------------
Bài viết này đơn giản chỉ là tâm tư của một đứa con chưa thể đền đáp công ơn của mẹ.

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tết này ổn không con? Ổn mà má ơi

Tết này ổn không con? Ổn mà má ơi. Nhưng mà... Má ơi Cái Tết đầu tiên sau khi chính thức đi làm. Một năm 2023 con tự nhủ cố gắng nhiều hơn nhưng mà... Sao mọi thứ khó khăn quá má ơi. Càng gần Tết con càng trông mong ngày mình sum vầy, nhưng mà sao lòng cũng nặng trĩu, cả năm bộn bề vẫn không thể để má có cái Tết đủ đầy. Nhưng mà rồi sẽ ổn mà phải không? Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó, bằng cách này hay cách khác, rồi đâu sẽ vào đấy. Con biết rồi ở tương lai gần thôi, bằng nỗ lực và sự lạc quan, rồi chúng ta sẽ có một cuộc sống ấm êm, hạnh phúc. Chỉ cần có một nơi để con yếu lòng một chút - Một nơi được gọi là nhà - Nơi có những người mà con yêu thương. Tết ổn rồi! (Nguồn: Internet) ------------ "Và con vẫn nói con luôn ổn mà Khó khăn nhường nào con cũng bước qua Miễn là cái Tết trong nhà đủ hết bánh quà để ba mẹ cười Nhưng con đâu hay biết những ước muốn những khát khao của ba mẹ ngày Tết Chẳng xa xôi Chỉ cần thấy ở đấy những đứa con vẫn mạnh khỏe Vậy là ổn thôi !" Trí...

KHI KHÔNG CÒN MUỐN LÀM TRUNG TÂM CỦA VŨ TRỤ

  “KHI KHÔNG CÒN MUỐN LÀM TRUNG TÂM CỦA VŨ TRỤ” “Bạn không phải là cái rốn của vũ trụ đâu” “Đừng lúc nào cũng muốn làm trung tâm của sự chú ý” Câu nói này nghe quen nhỉ. Hầu hết chúng mình đều nghĩ là “Đúng rồi. Mình không nên như vậy” NHƯNG CHÚNG TA CÓ THỰC SỰ LÀM ĐƯỢC? Ngay đến khoa học cũng chỉ ra rằng, mong muốn được quý trọng, được thể hiện bản thân, được công nhận là nhu cầu của con người (Cụ thể: tầng thứ 4: Nhu cầu được quý trọng; tầng thứ 5: nhu cầu được thể hiện bản thân trong tháp nhu cầu của Maslow). Cho nên nói thì dễ nhưng làm thì khó. Não của chúng mình vẫn luôn ghi nhớ những câu nói ở đầu bài nhưng đa phần nó chỉ được áp dụng khi chúng ta nhìn nhận về người khác. Chúng ta giỏi về chỉ ra lỗi sai của người khác nhưng lại như người mù khi đối diện với lỗi sai, nhu cầu được công nhận, tự thể hiện của chính mình. Bản thân mình chính là một minh chứng sống cho điều đó. Lúc nhỏ, mình khá hiếu thắng và luôn mong muốn mọi người yêu quý mình. Nhu cầu này càng được củng cố bởi...

TÂM SỰ CHUYỆN ĐI HỌC ĐI LÀM

  𝐁𝐚̂𝐲 𝐠𝐢𝐨̛̀ 𝐥𝐚̀ 𝟎:𝟏𝟑 𝐩𝐡𝐮́𝐭 𝐧𝐠𝐚̀𝐲 𝟎𝟑/𝟎𝟑/𝟐𝟎𝟐𝟑. 𝐍𝐡𝐢𝐞̂̀𝐮 𝐬𝐨̂́ 𝟑 𝐯𝐚̣̂𝐲 𝐧𝐡𝐢̉. Sau hơn 1 tháng cuống cuồng khi đi học, đi làm. 1 tháng ngã lộn nhào vài cú, khóc lóc vài lần (sương sương 1 tuần cũng 1-2 lần), burn out một số lúc và khủng hoảng về bản sắc kéo dài thì cuối cùng, tâm mình cũng đủ lặng để lên một bài viết. 𝐕𝐢𝐞̂́𝐭 𝐜𝐡𝐨 𝐚𝐢 đ𝐚̂𝐲? Viết cho những người trẻ đang hoang mang không biết cuộc đời mình rồi sẽ trôi về đâu. Viết cho những người lớn đang tập lớn, cho những bạn trẻ đang cố gắng quăng mình ra cuộc đời để nó tôi luyện bản thân và cũng viết cho chính mình - cô gái 21 tuổi với những xáo động, lo lắng mỗi đêm. 𝐕𝐢𝐞̂́𝐭 𝐠𝐢̀ đ𝐚̂𝐲? Viết về những ngày bộn bề, viết về những lần nửa đêm nằm khóc thút thít tới 2h sáng rồi tự thấy bản thân mình vô dụng hay viết về những lần tan làm tới khuya rồi ngồi trầm ngâm trên xe buýt? Viết về những thành tựu đã đạt được, những lời khen, những sự tán dương? Không. Đ𝑜̛𝑛 𝑔𝑖𝑎̉𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑖̀...