Con khóc không phải vì không bằng bạn bằng bè, con khóc vì chưa thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn…
Có những đêm mình kìm nén không được mà bật khóc, khóc rất nhiều nhưng trong im lặng, dù cho khóc đến ướt cả gối sưng cả mắt, mình vẫn không cảm thấy khá lên chút nào. Cứ thế, mình cứ nằm lặng im suy nghĩ rồi lại bật khóc rồi lại tự xỉ vả bản thân rằng:
“Sao mày yếu đuối thế?”
“Sao đến thời điểm này rồi mà mày vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể gánh gồng những trách nhiệm và cho mẹ một cuộc sống an nhàn và hạnh phúc?”
“Sao 20 tuổi rồi mà không thể kiếm được nhiều tiền mang về cho mẹ như người ta?”
“Sao người ta cùng tuổi với mày mà người ta làm được trong khi mày thì không?”
Rồi mình lại thức trắng đêm đó chỉ để khóc và suy nghĩ.
Vẫn biết rằng mỗi người có một tốc độ khác nhau để thành công và trong hàng tỷ người trên thế giới thì vẫn sẽ có những người thành công và những người bình thường. Mình nói như vậy không phải vì mình chê bai những người chọn một cuộc sống bình thường. Mình ngưỡng mộ tất cả những ai sống vui vẻ và hài lòng với cuộc đời mà họ đã chọn.
Nhưng chỉ là, mình quá khao khát để thành công, mình quá mong ngóng vào một thành công sớm hơn, mình ngóng trông vào một ngày mình có thể lo được cho mẹ mình, có thể không phải vì không có tiền mà áy náy, dằn vặt; có thể để mẹ mình đủ tự tin mà mua những thứ mẹ mình thích.
Mình vẫn rất rõ ràng mình vẫn đang tiến bộ nhưng hiển nhiên, tốc độ trưởng thành của mình chậm hơn nhiều so với tốc độ già đi của mẹ.
Con hy vọng con có thể nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng lớn khôn.
Con xin lỗi vì chưa thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.
----------------------------------------------------------------------
Bài viết này đơn giản chỉ là tâm tư của một đứa con chưa thể đền đáp công ơn của mẹ.