Đây là câu hỏi xuất hiện thoáng qua trong tâm trí của mình khi mình đang chuẩn bị nội dung để đăng tải liên quan đến việc “mạng xã hội có thể giúp giảm stress hay không?” và mình chợt nhận ra:

Có. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi. Nó chỉ làm bộ não tự đánh lừa chính mình rằng “tâm trạng mày đã tốt hơn rồi? Đúng chứ.” Nhưng về bản chất của vấn đề thì đâu vẫn ở đấy.


Và cái kết là stress trở thành người đồng hành của mình, từ việc cách vài tháng đến vài tuần rồi mỗi ngày.
Cấp độ của stress cũng ngày một lớn dần thêm và đến một thời điểm, boom, mình chẳng thể nào trốn tránh nó bằng những tác động từ bên ngoài nữa, nó như đám mây đeo đẳng mình suốt nhiều ngày và ngày một xám xịt hơn.
Vậy còn bạn bè, người thân của mình ở đâu? Tất nhiên là mình vẫn có những người bạn rất thân, những người sẵn lòng dành thời gian để nghe mình tâm sự, mình vẫn có mẹ và chị gái-những người sẵn sàng ở bên mình và nói chuyện hàng giờ với mình.
Nhưng, cô bé đang chập chững tự lập, tự trưởng thành như mình vẫn luôn tự nhủ
“ Một chút chuyện cỏn con như vậy mà mày cũng không thể giải quyết thì tự lập kiểu gì?”
“Ai cũng có cuộc sống và những nỗi bận tâm riêng, sao cứ phải làm phiền người khác như vậy, tự bản thân mình cũng có thể vượt qua được.”
Nhưng đâu ai biết rằng, dưới hình ảnh vui cười, cố tỏ ra mình ổn, cố tỏ ra mình đủ chín chắn, trưởng thành là một tâm hồn còn yếu đuối và cần được vỗ về.


Có những chuyện mà khi là người trong cuộc chúng mình chẳng thấy lối đi nào để bước ra khỏi rắc rối nhưng đổi một góc nhìn, thế giới sẽ trở nên khác đi.
—--------------------------------------------------------
Câu chuyện ngày hôm nay đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng cuối này và hẹn gặp lại ở những câu chuyện tiếp theo của mít ướt tập trưởng thành nhé.